Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014



 Tối nay sang nhà thầy dạy đàn Violin, người thầy lớn tuổi nhất mà mình từng biết...Tối gọi đt bảo thầy có ở nhà ko, con sang thầy chơi, thầy mừng lắm, ở nhà ngóng cái đứa lười học này sang chơi...Vợ chồng thầy nghèo, mình cũng chẳng có gì, sang chuyện trò, mang ít quà Trung Thu để thầy bớt hiu quạnh trong cái đêm ấy. Ngoài kia, người người đi xem sư tử, còn thầy thì mưu sinh bằng tiếng đàn, tiếng đàn mà cả HP này chắc chẳng ai có thể quên được...Thầy cảm động vì cứ lần nào hết gạo là bếp cơm chay của chú Thiện Nhất lại gửi gạo sang cho thầy... 



    Sau đó, khi trời cũng trở về khuya hơn 1 chút, chính xác là tầm 10h đêm, mình cùng chú Béo và một vài các bạn thanh niên cùng nhau đi tặng bánh bao chay cho những người nghèo, người đi làm đêm, vô gia cư dọc các tuyến phố...
   Công đoạn làm bánh bao bắt đầu từ chiều...Từ khâu làm nhân chay, rồi nhào bột thật kĩ, rồi nặn bánh, hấp bánh...Chứng kiến những công đoạn ấy mới thấy để làm một cái bánh bao ngon, cần biết bao công sức, cần biết bao sự khéo léo, tỉ mỉ...


    Đi qua khắp nẻo đường, gặp những người công nhân vệ sinh, gặp những cụ già còn cầm nặng một bịch báo, rồi đến những người tìm gầm cầu là giường, mới thấy cuộc sống của mình sao đủ đầy đến thế...

   Ấn tượng nhất là một cô lao công trong hình, dù công việc thật vất vả, nhưng khi các bạn đem tặng cô chiếc bánh bao chay, mặt cô rạng ngời:
- Ôi may quá, đêm nay ko đói rồi, hôm nay thật là may...
- Cô ơi, cô dùng bánh bao luôn đi cho ấm lòng nhé, đây là bánh bao nhân chay đó cô, cô ăn nhớ niệm Phật nhé, A Di Đà Phật nhé rồi hãng ăn.
- Ừ ừ, cô nhớ rồi, phải niệm Phật thì ăn mới ngon. Cám ơn các bạn nhé, cô cám ơn nhiều nhé. 
- Vâng ạ, chúc cô ngon miệng cô nhé. Thế cô đã được nghỉ chưa ạ?
- Chưa. Cô còn 2 xe nữa (ý nói xe rác) mới đc về cơ...


     Nghe đến đấy thấy nghẹn lòng quá, vậy mà trên mặt cô ấy rạng ngời lắm, các bạn ai cũng ấn tượng với nụ cười ấy, nó giòn tan, vô tư và khiến người khác thấy ấm lòng...

    Chợt nghĩ lại bản thân, thấy cs của mình tốt quá, dư đủ quá vậy mà ngoài kia, biết bao cảnh đời bất hạnh, họ đang âm thầm cống hiến cho cuộc đời, họ đang âm thầm mưu sinh trong đêm tối, bỗng thấy lặng người...

    Cái bánh bao chay nhỏ lắm, nhân được làm từ những rau củ quả tự nhiên, nhưng cũng hy vọng rằng các cô bác khi nhận được tâm sẽ theo đó mà an lạc, hoan hỷ...
Sau đêm hqua mà thấy lòng nhiều suy nghĩ và trăn trở quá...Tự hỏi lòng mình, bao giờ những mảnh tối của cuộc đời kia mới hết khổ? Bỗng thấy cần sống có trách nhiệm với bản thân hơn nữa, và càng ko nên có tư tưởng trì trệ, xa xỉ trong từng bữa ăn, chứ đừng nói là vui chơi, giải trí...

Ad: Hạnh Liên

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

  • About